Những ngày tháng đầu hạ

Nhật Trinh

Tôi đến với Gia đình Phật tử vào một ngày xuân đẹp trời, tất cả đều như một cái duyên đưuọc định sẵn. Tôi nhớ lúc ấy, một đứa bé nhút nhát và chẳng biết gì là tôi đây lần đầu hòa mình vào một môi trường mới, một mái nhà mới, bỡ ngỡ trước bao điều và đầy thứ sợ sệt.

Tôi cứ nghĩ, liệu, tôi có thể hòa mình vào với mọi người không, liệu có được nhận sự quan tâm của mọi người không?! Nhưng tất cả mọi sự hoài nghi đã biến mất ngay lập tức khi tôi nhận được cái chào thân mến từ mọi người. Tôi nhớ rõ như in, các anh chị dạy tôi điều đầu tiên trong Gia đình chính là cách xưng hô. Tôi lấy ngạc nhiên vì điều ấy. Không cần biết tuổi tác, làm nghề gì, cấp bậc, trình độ ra sao, khi sinh hoạt dưới mái nhà chung này, mọi người đều gọi nhau là “anh em”. Hai tiếng anh em nghe sao gần gũi, thân thương. Như thể là ruột thịt của nhau, sống trong một nhà, gắn bó cùng nhau. Chiếc hoa sen đầu tiên tôi được một chị gắn lên áo, tôi cứ nghĩ về nó mãi. Chẳng có gì lớn lao cả, nhưng đó là món quà đầu tiên tôi nhận được từ một người tôi mới quen, cho đi như là một điều gì đó khiến chị rất vui, chị dặn tôi cách cài hoa sen, ý nghĩa của hoa sen, như gửi gắm vào tôi một niềm tin mãnh liệt mà chị đã nhen nhóm trong lòng bao lâu.

Các anh chị không phải vì trách nhiệm, mà hoàn toàn là vì tình thương yêu và lo lắng dành cho chúng tôi, nuôi dưỡng chúng tôi thành những người tốt.Tôi đón nhận bằng tất cả sự trân quý và biết ơn. Từng ngày trôi qua, tôi được biết bao nhiêu điều, quen được nhiều anh em. Những kiến thức, những điều hay mà trong sách vở ở trường không hề nói đến, tôi đã học được từ các anh chị. Mọi người nói cho nhau nghe những điều hay, kể cho nhau nghe những vui buồn trong cuộc sống và luôn luôn mong muốn ai ai cũng có một cuộc sống an lạc và hạnh phúc. Không có giận dữ hay ganh ghét, cũng không hề có những ồn ào, chỉ có những nụ cười hiền vang lên nơi mái chùa nhỏ…

Điều lớn nhất tôi học được, chính là cách mà mọi người luôn biết cách giữ mãi ngọn lửa trong lòng mình. Từ anh truyền sang em, cứ thế tiếp nối. Anh dạy em nghe, anh bảo em làm, anh kêu em dạ. Ngọn lửa ấy lan tỏa như tiếp thêm sức mạnh, tiếp thêm ý chí, hy vọng mọi điều được tốt đẹp. Không ai bảo ai, cứ hễ làm được gì đều sẽ cố gắng làm hết sức, mà đã làm thì phải quyết tâm làm cho được, cho hay, cho đẹp mới thôi. Lúc nào, các anh chị cũng khen các em đều làm tốt lắm, giỏi lắm mặc dù kết quả vẫn chưa như mong đợi. Nhưng nhờ những lời đó, tôi thấy mình đã làm được một điều gì đó khiến anh chị vui, khiến mọi ngưòi vui. Như thế, tinh thần trách nhiệm và động lực cứ thế dâng lên trong tôi, khiến tôi nghĩ “thực ra, bản thân tôi đã làm được điều gì đó mà lâu nay mình chưa bao giờ làm được”. Còn những gì mình chưa làm được thì lại tự trách bản thân, dặn mình phải cố gắng hơn nữa. Được sống dưới mái nhà lam, có lẽ là điều may mắn nhất của tôi. Nơi tôi được học hỏi, trải nghiệm, lớn lên, và sống như một người có ích, một người biết yêu thương và biết trân trọng cuộc sống. Và ở đó, có những người anh, người em mà tôi thương nhất. Những người tiếp thêm sức mạnh, niềm vui sống, và cùng tôi bước trên con đường dài sau này. Từ bao giờ, mọi người đã trở thành một phần gì đó rất đặc biệt trong tôi, như tôi đã nói, chính là Gia đình thứ hai. Cứ không gặp được mọi người là tôi lại nhớ da diết, hệt như đã quá lâu không gặp. Mỗi khi lời ca “Dây thân ái” vang lên, có một chút buồn man mác mà tôi không thể gọi thành tên, tôi không cho rằng đây là lời nói tạm biệt, mà thực ra là một lời hứa: mãi mãi là nhà, mãi mãi không rời xa. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ luôn giữ mãi hình ảnh đẹp nhất về mái nhà lam của mình, nguyên sơ và yên bình nhất hệt như ngày đầu tôi đặt chân đến.

Thêm đánh giá
1
2
3
4
5
Đồng ý
     
Huỷ

Đánh giá bài viết

Gia đình Phật tử thành phố Huế
Đánh giá trung bình:  
 0 đánh giá