Con ước có mẹ bên con

Con nhớ như in, cái ngày đó, cái ngày mà…..khi cả đám trẻ chúng con đang chơi bắn bi thì bỗng nghe một âm thanh hải hùng… “Cứu, cứu bà con ơi …cứu cứu” Cả bọn trẻ chúng con, ai cũng hoang mang, một thời gian sau mới định hình và nhìn quanh ngơ ngát. Minh bạn con, bỗng nói: “ Tèo hình như nhà mi có chuyện, họ chạy tới nhà mi thì phải?”

Không chần chừ, con chạy vụt thật nhanh về nhà. Về đến nhà thấy mọi người đang xúm quanh giường mẹ, con thấy mẹ con đang nằm ngủ, sao mọi người chạy đến đông vậy… ngơ ngơ con chẳng hiểu điều gì cả. …. Rồi mọi người đưa mẹ con vào ngủ cái giường lạ lắm, nó làm bằng gỗ mà hình giống như hộp thuốc ba con hay hút rồi sợ mẹ con lạnh hay sao đó, họ lại đậy kín lại ….

Bà ngoại vừa mặt cho con cái áo mới, rồi ôm con vào lòng bà khóc nức nở. Con nghĩ “Có lẽ mình mặc đẹp quá nên bà vui mà chảy nước mắt”. Lạ lắm, sau đó nhà con người người đến tấp nập…

Mấy ngày sau, họ xúm lại khiêng mẹ con đi, đi theo đông lắm, con cũng đi theo, bà ngoại bồng con cứ khóc mà không nghe tiếng. Con cứ theo ngoại dẫn đi… rồi….một thời gian sau… không biết họ bỏ mẹ con ở đâu, con nhìn bên này rồi đến bên kia, cũng không thấy cái giường mẹ con đâu. Con hỏi: “Ngoại ơi! Mẹ con đâu rồi?” Ngoại chần chừ, rồi xụt xịt nói: “ Mẹ con …mẹ con đi xa rồi, ít năm con lớn mẹ về”.

Rồi ngoại cầm tay con, thửng thờ dắt con về theo mọi người. Con vẫn suy nghĩ, mẹ đi đâu mà lạ vậy!

Con nhớ! Những tối sau đó, đêm nào con cũng khóc vì khi nào ngủ, con phải ôm mẹ thì mới ngủ được…. Thế là, ba mua cho con một cái gối dài rồi ba lấy ảnh mẹ dán vào gối. Ba nói : “Ôm mẹ ngủ đi con, con nghe lời ba, ôm mẹ ngủ, nhưng ba ơi“ Không giống mẹ, vì mẹ ấm hơn, mẹ còn thơm lên trán con, mẹ vỗ nhẹ ở lưng con nữa ba à….! Khi đó ba im lặng một tí rồi ba thơm lên trán, vỗ nhẹ vào lưng…và con ngủ…. Con cứ lớn dần lớn, dần lên như vậy….

Cho đến một ngày, giờ tan học, bạn con chạy ra khỏi lớp là có mẹ dang tay ôm, có đứa mẹ ngồi xuống vuốt lên mái tóc, đứa thì mẹ đưa cái bánh…. Con nhìn hoài không thấy mẹ con đâu…

Thơ thẩn con đi bộ về, bỏ cái cặp xuống, nhìn lên ảnh mẹ. Mẹ ơi! Sao không đi đón con, con muốn được như các bạn.

Cho đến ngày đậu Đại Học, mấy đứa bạn kháo nhau: “ Trưa nay mẹ mình sẻ nấu cho mình món ăn yêu thích”. Còn con, về nhà thắp 3 nén hương cắm lên bàn thờ với hai hàng nước mắt chảy dài.

Và nếu có một điều ước thì con chỉ cần ước: “ Con ước con có mẹ bên con” Con khát khao được mẹ ôm vào lòng, nấu cho con bát cháo lúc thức giấc và cầm tay con khi đi học về. Mẹ ơi! Con chỉ mong có vậy thôi mà sao mong hoài không được!

                                                                            Mùa Vu Lan 2566 – 2022

Trương Trà – GĐPT Sơn Thủy