Cảm niệm về mẹ

Có đi trọn kiếp con người

Cũng không đi hết những lời mẹ ru…

Tiếng ầu ơ ru ta từ thuở ấu thơ như vang vang theo mỗi bước chân trưởng thành.Trong thẳm sâu kí ức, tiếng “Mẹ” thốt lên lúc nào con chẳng nhớ. Con gọi Mẹ quá nhiều, nhiều đến mức con vô tình quên mất ý nghĩa cao quý của cái từ dung dị ấy. Chỉ đến lúc vắng Mẹ trong đời, con mới hiểu…

Ai bảo em cuộc đời không đẹp

Khi nhân gian còn phiến xuân cầm

Ai bảo em cuộc đời không đẹp

Khi em còn có mẹ trong tim.

Dòng thời gian vô tình lướt qua bao kiếp người. Con lớn lên phổng phao, khoẻ mạnh trong vòng tay che chở, yêu thương của Mẹ Cha. Còn Mẹ con thì gầy hơn, yếu hơn sau mỗi độ xuân về. Chỉ đến lúc nắm lấy bàn tay gầy guộc, đầy vết chai sần của Mẹ, con mới giật mình thảng thốt, nghe lòng nhói đau và thương Mẹ vô cùng. Vết chân chim hằn in lên mắt Mẹ từ lúc nào? Từ lúc giọt nước mắt mừng rỡ Mẹ rơi khi biết tin con thi đỗ? Hay từ lúc con quấy nghịch chẳng nghe lời? Cái nắng hè gay gắt tháng 6 oằn trên lưng Mẹ đẫm mồ hôi buổi ban trưa khiến con xót xa biết mấy. Hạt sưong sớm chưa kịp tan vương tóc Mẹ mỗi ban mai, khi Mẹ guồng bước chân hối hả cùng nhịp đời để gánh chuyện mưu sinh. Mẹ chẳng quản nắng mưa, chỉ mong con khôn lớn thành người. Ôi tình Mẹ diệu kì, sao giờ con mới hiểu?

Nhà thơ Trụ Vũ từng viết:

Tôi muốn làm một bài trường ca để ca ngợi Mẹ tôi

Nhưng từ hai mươi năm nay, tôi chưa làm được một câu nào

…Bởi vì tất cả những vì sao

Không đủ sáng bằng ánh đèn con mà đêm đêm Mẹ thường  soi cao trên giường tôi để canh nhìn tôi ngủ.

Bởi vì tất cả triều hoa từ vạn kỷ

Không đủ thơm bằng hơi thở Mẹ ngạt ngào.

Và, bên vô cùng, tôi chỉ có thể làm thinh…

Tình yêu bao la Mẹ dành cho con là vô bờ bến. Tóc Mẹ điểm bạc cho tóc con xanh mướt. Vai Mẹ gầy nhỏ cho con lớn, trưởng thành. Da Mẹ đầy những vết nhăn thời gian cho da con hồng hào, khoẻ mạnh. Tuổi xuân Mẹ trôi qua nhọc nhằn cho tuổi xuân con tràn đầy tiếng cuời hạnh phúc. Mẹ ơi! Con không hay, không biết để gắng công đáp đền mà đôi lúc vô tình con ngỗ nghịch để Mẹ phải phiền lòng, lo âu… Mỗi mùa xuân trôi qua, ngày con thêm tuổi mới cũng là lúc ngày Mẹ xa con đến gần hơn.

Có những nỗi đau in sâu mãi trong hồn người, mặc bao lớp bụi thời gian phủ bám. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất Mẹ của một ai đó – ngày Mẹ vĩnh viễn lìa con. Tiếng nấc nghẹn ngào trong đau đớn vang vọng khắp không gian u buồn không níu được Mẹ lại bên con. Tiếng gọi “Mẹ! Mẹ ơi” thổn thức tâm can của con thơ không lời đáp trả. Mẹ xa con thật rồi. Hình ảnh Cha chết lặng bên quan tài, đứa con thơ khóc nấc nghẹn ngào đòi Mẹ. Ôi, chua xót biết bao! Mẹ con_ ánh mặt trời của đời con mãi nằm sâu trong lòng đất lạnh. Đau đớn, hụt hẫng, cả những hối hận trào dâng trong lòng. Mẹ về bên con đi, con sẽ sống thật tốt, thật hiếu thảo. Con sẽ không để Mẹ phải lo âu, sầu muộn.. Mẹ ơi, con vẫn chưa làm được gì để đền đáp công ơn trời biển của Mẹ cả. Giá như lúc mẹ còn bên con, con làm thật nhiều điều khiến Mẹ thấy vui, thấy ấm lòng. Giá như con ít rong chơi bên ngoài mà dành nhiều thời gian hơn bên mẹ… Nhưng tất cả chỉ là “giá như”…

Mùa trăng rằm tháng 7 theo về gói trọn tâm tình, lòng biết ơn, niềm tri ân của những đứa con đâng lên Mẹ:

Mẹ ơi trời đất bao nhiêu

Tâm con hướng Mẹ bấy nhiêu đất trời

Đêm nay rằm lại về ngôi

Cho thơ con nở nụ cười sáng trăng.

Đoá hồng tươi tắn con được cài lên áo đêm nay khiến con thấy mình thật hạnh phúc, một niềm hạnh phúc trọn vẹn, tràn đầy. Ngẫm mà xót xa cho cánh hoa trắng tủi thương cài trên áo người. Giọt nước mắt lặng lẽ tràn mi liệu có xoa dịu được nỗi đau mất đi người Mẹ hiền yêu dấu?

Dẫu là màu hồng thắm đỏ hay sắc trắng trinh nguyên, cánh hoa mùa hiếu hạnh đều nhắc nhở mỗi chúng ta quay về sống cùng tình mẫu tử. Cám ơn Mẹ người đã cho con một hình hài để có mặt trên cuộc đời này. Cám ơn Mẹ người đã nuôi nấng, dạy dỗ con nên người để con được trưởng thành như hôm nay. Xin cảm ơn vì đã cho con biết thế nào là yêu thương, là hạnh phúc; đã chỉ con cách đem yêu thương sống cùng mọi người. Xin cám ơn vì đã để cho con được có Mẹ trong đời.

Mùa Vu Lan trở về, ngàn lời không nói hết được tâm tư, suy nghĩ. Chỉ xin rằng:

Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc

Đừng để buồn vương mắt Mẹ nghe không.

Nguyên Phương – Nguyễn Thị Phi Liên

Tác phẩm dự thi sáng tác Văn Thơ “Tôi Yêu Màu Lam”  Lần thứ nhất – 2013

Thêm đánh giá
1
2
3
4
5
Đồng ý
     
Huỷ

Đánh giá bài viết

Gia đình Phật tử thành phố Huế
Đánh giá trung bình:  
 0 đánh giá